Nhà Thơ Bùi Đăng Sinh


BÙI ĐĂNG SINH MỘT THI SĨ
HÓA THÂN VÀO … NỐT NHẠC THƠ
Khi đọc tập thơ NƠI ĐỢI CHỜ NHAU của thi sĩ BÙI ĐĂNG SINH, nhà thơ VŨ ĐÌNH MINHđã có lời than: “…Bẵng đi một thời gian dài không thấy xuất hiện. Những tưởng anh đã thôi hẳn nghiệp văn chương…”. Nhưng với tôi (Lâm Quý) lại nghĩ khác : thời gian bẵng đi ấy là thời gian thi sĩ BÙI ĐĂNG SINH “ Hóa thân vào … nốt nhạc thơ” (Bài Xuất thần).
Ông sinh tuổi Canh Thìn(1940), quê gốc Hà Tây, trưởng thành là một nhà giáo dạy Văn cấp III ở Vĩnh Phúc. Ông đã mang trong mình một nghề(dạy học) và một nghiệp Thơ – văn. Thơ ông xuất hiện trên thi đàn Việt Nam vào những năm 60 của thế kỷ XX với bài : Đường Tuần Giáp Lai Châu (1963) – viết theo thể thơ lục bát đăng báo Cứu Quốc được nhận giải thưởng, và được nhà văn NGUYỄN TUÂN ghi lời khen : “ Chúc anh thi sĩ trẻ Bùi Đăng Sinh trẻ mãi với thơ hay, thơ mà càng hay thì tuổi đời càng trẻ lại…”.
Hơn 40 năm thi sĩ Bùi Đăng Sinh đã: “Hóa thân vào … nốt nhạc thơ” để có được 4 tập thơ dâng đời: Nơi đợi chờ nhau (NXBLao động – 1994), Tôi đi tìm tôi(NXB Hội nhà văn - 1997), Nhìn lại ngày mai(NXB Lao động - 1998), Thăm thẳm(NXB Hội nhà văn - 2004)… và hàng chục bài khảo cứu văn nghệ dân gian vùng quê Vĩnh Phúc.
Thơ ông nặng tình và tràn cảm xúc một vùng quê xứ Đoài, tạo thành những mạch ngầm trong trẻo đưa người đọc vào cõi thơ mộng êm dịu của một miền quê châu thổ sông Hồng muôn thuở. Từ đó người đời gẩy lên những nốt nhạc tâm tình đồng cảm cùng thi sĩ.
Tạp chí Văn nghệ Vĩnh Phúc trân trọng giới thiệu ba bài thơ tiêu biểu của ông.
LÂM QUÝ
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
(VNVP số tháng 7+8/2006)
BÙI ĐĂNG SINH
XUẤT THẦN
Em vẫn em thường ngày
Khi chơi đàn
Anh nhìn thấy khác
Hóa thân vào nốt nhạc
Say sưa
Em là mưa
Là nắng
Là tiếng khóc
Là giọng cười
Là ký ức ngủ vùi
Được đánh thức
Bằng âm thanh
Anh miên man rạo rực
Tựa thôi miên
Căn phòng chợt lặng yên
Em ngồi đấy
Anh bước đến run rẩy
Tay ngừng giữa không gian
Sợ chạm vào em
Em sẽ tan …
BÙI ĐĂNG SINH
CHÚT TÌNH
Tiếng chim báo sáng hót rồi
Bình minh hồng phía chân trời … Nhớ anh
Em xin gửi một chút tình
Cho xanh lại ước mơ xanh thuở nào …
Những gì đã nhận đã trao
Ngàn muôn sau vẫn lắng vào trong tim
Bao nhiêu thân phận nổi chìm
Bao nhiêu tăm cá, bóng chim xa vời
Thương chơi vơi, nhớ chơi vơi
Xin đừng rao bán cho đời xót xa
Kiếp này dẫu có phong ba
Muối còn khát mặn nữa là yêu nhau
Ngày xưa vườn trắng hoa cau
Bây giờ giàn đổ, nát nhàu trầu cay
Cứ gì đêm, cứ gì ngày
Mình ngồi mình rót mình say một mình
May mà còn một chút tình
Trao nhau đến hết, đem kinh trả chùa
Mặc ai cháu chúa con vua
Mặc ai toan tính được thua rối mù
Cành cong đã có cây gù
Lạy trời mưa xuống, ao tù … lại trong
BÙI ĐĂNG SINH
THU CẢM
Thu tới ta thầm nghĩ đến nhau
Sẻ về rung nhẹ nhánh hoa cau
Nẻo xa mây lẫn cùng sương khói
Thương nhớ đi vào cõi thẳm sâu
Chợt tiếng chuông chùa thong thả rơi
Một bông cúc trắng níu tay người
Mùa thu vàng thế, sao hoa trắng
Hay cứ vô tình trinh tiết ơi …
Người ạ, thu này người có nghe
Gió sông vời vợi dọc triền đê
Ai đi tìm mãi mùa thu chín
Lối cũ còn đây đợi bước về
***
Trại sáng tác Liên hiệp VHNT Việt Nam
Tháng 8 – 1998

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét